Bài viết này chưa dành cho bạn, bài viết này dành cho mình😚 . ...
Các quốc gia phải liên kết chặt chẽ hơn và phải tìm cách hợp tác để giải quyết các vấn đề toàn cầu. - Một thế giới hướng ngoại.Thật đã làm khó cho những người còn lại (người hướng nội, như mình)
Mình là một người chảnh chọe, mình là một người khó gần - Mình một mình.
Mình chậm nhiệt - làm bạn với một ồng Mr. Logic từ bé. Khi người khác cười, mình phải hỏi Mr. Logic mãi ổng mới cho mình mới biết sao cười và lý do tại sao mình nên bắt chước họ. Người khác khóc, lại cũng phải qua ổng mình mới phân tích sao họ khóc và mình hay làm mặt lạnh tanh kiểu vô cảm - “Sao mà yếu đuối thế”.
Người ta hỏi gì thì mình đáp nấy, đối phương không hỏi mình cũng im luôn. Đơn giản vì mình không có nhu cầu săm soi hay đàm tiếu về kẻ nọ người kia, càng không sẵn lòng chia sẻ những sở thích và chuyện cá nhân cho những người chỉ đơn thuần là tò mò về đời tư của mình.
Tuy vậy, liệu có nên chia sẻ tâm sự với một đồng nghiệp mới quen vài tuần không? Tại sao phải nói về gu âm nhạc, kiến thức, hay thế giới quan của mình cho họ? Liệu câu chuyện có bị méo mó, hay tiếng đồn sẽ lan rộng, hay thông tin riêng tư có bị tai may vạ gió không?
Bố mẹ mình là giáo viên. Phải rồi, họ thật xuất sắc. Họ là những thần tượng xuất sắc của trường cấp 3 và đại học. “Con bố T giỏi thế.”, “Mẹ dạy abc mà con chỉ được xyz à???” - mình luôn được đem ra so sánh với họ.
Thời cấp 2, cuộc nói chuyện ăn tối gia đình của mình vào thời điểm đó chỉ xoay quanh việc hôm nay mình học được bao nhiêu điểm và thấy mẹ bật tivi là lúc nào cũng là các sinh viên nghèo vượt khó, trên con đường đến đỉnh cao của Olympic. “Con nhà người ta”.
Mình nhớ cái lần đi thi đội tuyển lý cấp 2. Lúc đó mình đã nghĩ, mình thức khuya giải đề, toát mồ hôi sợ hãi bấy lâu nay, thở phào nhẹ nhõm khi được giải nhì huyện. “Con bố T giỏi thế.”, “Nó có bố dạy Toán mà lại” Bao nỗ lực thức đêm thức hôm. đội nắng đội mưa đi học của mình - chắc chỉ do năng khiếu. may mắn sinh ra trong một gia đình toàn thiên tài cả. - Mà cay nhất ở chỗ hồi đó bố mình đi Nga mấy năm đấy, mà mình thi Lý :)
“Ngày xưa bố mẹ mình giỏi thế kia, nhưng bây giờ mình chỉ thế này.” - những người giáo viên trước đây từng dạy mình vẫn nhắc mình như cái đinh vào đầu. Phải cố nữa, cố nữa cho tao!!!
Mình chơi với rất ít bạn, chỉ biết học và học.
Thời cấp 3 có lẽ là nhạt nhòa nhất cuộc đời mình. Mẹ xin vào lớp A, lớp cho những đứa nhà giàu, ban đầu mình chả để ý đâu. Nhưng mình chẳng biết tại sao lại cứ chia bè, kéo lớp thành mấy hội. Rằng sự thật nửa lớp ý định du học, rằng những cậu ấm cô chiêu và bọn nó hầu hết là từ trường chuyên chuyển vào. Kiến thức của bọn họ một lần nữa lại vượt trội mình, nhưng mình bị cái bóng của thời cấp 2 lớn quá, hồi đó mình đứng top 4 những đứa học giỏi nhất trường ( :3 tự hào tý thôi chứ trường làn, có 2 lớp 9 thôi)
Mình chẳng còn cảm hứng học. Vì mình có cố gắng thế nào, cũng chẳng vượt được qua cái bóng của bố mẹ. À có một câu chuyện khá hay là hồi mới vào 10, lớp mình học chuyên toán nên chẳng đứa nào đăng ký thi học sinh giỏi văn, hồi đó mình đăng ký cho vui. Nhưng lần khảo sát đầu tiên điểm mình cao hơn bọn khối C :). Nhưng có một thế lực nào đó, nên mình không tiếp tục cái khả năng tạo rẽ nhánh vũ trụ đó nữa. Có cái lần thi cả mình và thằng bạn ngồi cùng bàn thi tiếng anh, chép chung một bài, chữ xấu như cho
- thế mà mình điểm cao hơn nó, nó giằng bài mình xem nhưng nói gì :))
Cuộc sống cứ thể tiếp diễn vào nào đã tha cho mình. Mình còn nhớ như in cái giờ thi môn sử ấy, chắc bạn học ở Việt Nam nào chả hiểu ôn thi cuối kỳ cả chục môn vất vả thế nào. Mình bị điểm kém, mẹ mình lấy bài của mình về cho mình làm. Với lý do “Làm để có học bạ đẹp” - “Để không xấu mặt bộ mẹ”. Nhưng lúc đó, trái tim của một đứa trẻ như mình đã rỉ máu. Sự tự tôn trong mình bị chà đạp không thương tiếc.
Mọi quyết định, sự cố gắng của mình, còn nghĩa lý gì?
Có lẽ vì trải qua thời cấp 3 như vậy, từ một người hoạt ngôn hướng ngoại, mình dần khép mình lại.
Vì không biết thứ mình thích và cũng chằng biết sở trường của mình là gì, nên dù cố thế nào đi chăng nữa, mình luôn thua. Mình đã trải qua 3 năm cấp 3 trong hàng loạt những nỗi sợ. Ngoài đi học và đi bộ về, chắc chả làm gì khác, bạn bè không, bóng đá không,…
Đại học, có lẽ vớt vát vào đại học Thăng Long, một con gà công nghiệp, hồi đó có một ông anh họ thi cùng mình, ông ấy cấp 2 -> cấp 3 thì thua mình, nhưng ổng thi đỗ đại học Bách Khoa. Cái tôi trẻ con của mình lại rỉ máu. Lại vào trường có người nhà, thoạt đầu nó đi đúng mẫu số, mô típ thời cấp 3 của mình. Mình cũng lại 1 lần nghe theo bố đi theo chuyên ngành mà mình chả quan tâm. Vô định, mình tăng cân lần gần 80kg, da đen, xù sì ngồi một góc chơi game. Nhưng thật may mắn, khi vào ngôi trường này, mình đã có những người bạn nhạt toẹt mà mình chơi tới tận bây giờ :3
Cuộc sống bắt đầu tốt đẹp hơn sau câu nói của mẹ mình “Bụng mày sắp to bằng bác rồi đấy.” Thế là mình vào một đợt điên cuồng tập thể giục, ăn kiêng kem, tính calo giảm cân. Mình sắp ra một series về ăn uống, dinh dưỡng và chạy bộ, lấy cảm hứng từ “Enzym diệu kỳ” và “Tôi nói gì khi tôi chạy bộ”. Các bạn nhớ đón đọc nhé. Đại thể là một chân trời mới về lý do tại sao mình hồi xưa uống sữa milo rất hay đi ngoài, da mình già rất nhanh hơn bạn bè đồng trang lứa,… Rồi quá trình đi hiến máu, về chỉ ăn một mớ rau, một khoai tây và 1 xúc xích mỗi ngày.
Lan man chiến tích quá :D. Mình tiếp tục vì cuộc sống nào đã tha cho mình, Từ một ông bạn học xung khắc với mình từ đầu tới chân. Mình theo chủ nghĩa hoàn hảo, làm việc nghiêm túc, vớ đúng ông động tý là dỗi , làm việc theo mình là không nguyên tắc (giống mình). Nên mình rất khó chịu. Ào, thật may là bay khỏi gã đấy sớm. Nhưng khổng, đợt mình đi thực tập, lại gặp thằng tính y hệt. Hồi đó, mình mới giác ngộ triết lý đạo phật, ăn nói sặc mùi đạo lý như ông già, suốt ngày bị thằng kia bẻ ý nghĩa lời nói nghiêm túc của mình như trò đùa. Nhưng hồi đó mình nín nhịn vì đã chịu được một phần từ ổng đại học. Nên mình đã thả lỏng mình hơn, không còn như ông già nữa.
Nhưng chưa hết đâu, lại đến ông lead nữa ಠ﹏ಠ. Mình là đứa cần đưa rõ một đầu vào, hỏi rất nhiều để giải quyết được công việc. Va ngay ông giao việc cho mình, nói hai câu xong thôi. Kết qua hồi đó mình vẫn giữ cả cái thói quen giấu dốt, ngại hỏi muốn tự làm, nên tạch tạch, deadline đến và không làm kịp. Nhưng ổng bảo mình về, và ổng ở đó làm. Đó là điểm tựa thay đổi mindset lần đầu tiên của mình, và là điểm neo giữa 2 người, tưởng thế thôi, chứ người ta cũng có tinh thần trách nhiệm rất cao, lỗi cũng có về mình và cách thể hiện của mọi người là khác nhau.
Từ đó mình tự tin thể hiện hơn trong cái không gian nhỏ đấy với đội của mình, mình nói nhiều hơn, triết lý ít đi và phiếm nhiều hơn. Mình rất kém mấy môn đối kháng, đá bóng mình rất gà, đá cầu cũng thế. Thế được hai đứa rủ đi chơi, mình chơi như thằng đần vậy, :D đến giờ vẫn ngại và mình phát hiện ra bọn kia tuy trong công việc mình hay rầy la bọn nó, nhưng những cái này bọn nó lại rất tài :D. Thế đố các bạn biết, mình đã nghĩ gì :3
Có lẽ lên cái tuổi 25 này, áp lực đồng trang lứa thật quá nặng. Mình chỉ mới chập chững đi trên chính đôi chân của mình.
Năm 2022 - Nhìn lại!
9 minutes to read
9 minutes to read
Bao lâu rồi mới có một buổi sáng yên bình đến vậy. Lướt instagram rồi uống từng ngụm cà phê nhỏ. Nhìn bầu trời trong xanh, hạt nắng vươn qua...
Thật sự mình rất muốn cám ơn một người bạn, thật sự bạn ấy đến giống như một món quà gửi đến vũ trụ này vậy. Từ việc bạn ấy thúc mình - trước mình không tin với cái đam mê chụp choẹt linh tinh của mình, có thể kiếm ra tiền được. Thế mà mình kiếm ra tiền được :D. Bạn ấy đến giống như mình ôn lại một lần những gì mình đã học. Trước kiến thức của mình về cách đối nhân xử thế, suy nghĩ cho người khác, nghĩ tích cực,… đều là trên sách vở - giờ đều được đem ra áp dụng. Lại một lần nữa, ẩn nấp sau sự lười của mình, vì bài viết đã quá dài, mình sẽ chia nhỏ thành nhiều câu chuyện với những bài học mà mình rút ra được.
Mình tin là các bạn đọc đến tận bây giờ thấy ôi sao lại trẻ con thế, phải nghĩ lớn lao này nọ kia. Nhưng mình xin lỗi, mình không làm được. Giờ mình đã nhớ nhớ quên quên, ký ức nhạt nhòa trong mình. Mình cũng thấy nó khá là ấu trĩ. Nhưng tôi và bạn của ngày đó, biết gì???
Gần đây mình có xem một bộ phim là “Everything Everywhere All At Once”. Và một lần nữa, nó lại ấn vào trong mình ký ức về thời thơ ấu - những câu nói khác gì bạo hành con trẻ. Kiệm lời yêu thương của nhân dân Á đông. Mình viết lại, bộc bạch lại những gì đã xảy ra với mình xưa kia, vốn dĩ chẳng phải than phiền, trách móc ai cả. Mình viết để nhắc lại những sai lầm đó, phân tích nguyên dân kết quả để sau này mình và bạn sẽ không gặp phải sai lầm. Mỗi một câu nói trách móc của bạn, liệu có tạo ra hiệu ứng cánh bướm gây sục đổ cả một khu rừng. Mỗi một lời khen ngợi, một tiếng cười bạn trao cho một cô hàng đang thu rác trước cổng nhà bạn, hôm đó 40 độ C, “Có mát hơn không??”
Loài vịt có thể bơi, bay, đi bộ => giống loài ưu việt. Nhưng mỗi khi đi bộ, vịt có thể rất đau. Và chúng cũng chẳng có số má gì trong công cuộc bay lượn.
Cùng xem video với mình, và nếu có tâm tư gì, hãy inbox cho mình nhé!
Bài viết liên quan
[2023 của mình thế nào!!! - Quả Táo Tàu]
7 minutes to read
7 minutes to read
Nếu nói năm nay không có thử thách, không khó khăn thì cũng không đúng, mà nếu nói năm nay mọi thứ khá êm đềm thì cũng chẳng phải.
[Về quê. Mùa lúa chín!]
10 minutes to read
10 minutes to read
Dự định làm dự án Edu phá sản. Về quê bắt gặp mùa lúa chín.
Hạnh phúc rồi sẽ tới
1 minutes to read
1 minutes to read
Điều góp phần có tình yêu hạnh phúc
"Một người đàn ông không dành thời gian cho gia đình, không bao giờ có thể trở thành đàn ông thực sự."
Bạn có thể vào đây để xem "kẻ dại khờ" chia sẻ cảm nhận về những cuốn sách mà kẻ đó cho là hay!
Chúc một buổi sáng vui vẻ!!👨🚀
Anh hàng xóm
'Anh hàng xóm' là blog phi lợi nhuận, miễn phí - Sự ủng hộ của bạn luôn là điều quan trọng giúp blog tồn tại cùng với đó là phát triển mạnh mẽ hơn nữa. Bạn có thể ủng hộ cho blogヾ (⌐ ■ _ ■) ノ ♪